"Câm miệng, lão thất phu mặt dày vô sỉ nhà ngươi, lại dám trơ trẽn nói ra những lời như vậy!"
Lời Mạnh Hoạch còn chưa dứt, đã bị tiếng mắng giận dữ của Lữ Phụng Tiên cắt ngang! Y ngây người nhìn đứa con nuôi vẫn luôn miệng gọi mình là "nghĩa phụ" đầy thân thiết, bỗng cảm thấy có chút xa lạ.
Lữ Phụng Tiên cũng giơ cao Phương Thiên Họa Kích trong tay, dùng mũi kích sắc bén chỉ thẳng vào mặt Mạnh Hoạch mà nói: "Đại trượng phu sinh ra giữa trời đất, há có thể uất ức sống mãi dưới trướng kẻ khác?"
"Ta đường đường là đại trượng phu, sao có thể làm nghĩa tử của ngươi? ... Lão tặc, ngươi hiếp người quá đáng, ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập! Hãy ăn ta một kích!"
Lữ Phụng Tiên đã nhìn thấy bàn tay Mạnh Hoạch chậm rãi vươn ra phía sau lưng, rõ ràng là sau thắt lưng y còn giấu vũ khí! Hắn tuy võ lực không thấp, nhưng Cổ Đức lại là một thư sinh trói gà không chặt! Vì an nguy của Cổ Đức, Lữ Phụng Tiên lập tức ra tay, trường kích sắc bén xuyên thẳng qua vai Mạnh Hoạch, khiến y đau đớn kêu lên một tiếng, thanh chủy thủ vừa nắm chặt trong tay cũng rơi xuống đất.
