Ngẩn người một lát, chủ quán chợt nhớ ra điều gì đó, bước chân lảo đảo mấy phần, vội vàng quay lại tìm bản chữ thư pháp mình đã sao chép.
Nào ngờ vừa bước vào gian trong, lại thấy nương tử của mình đang đeo tạp dề, tay chân thoăn thoắt chuẩn bị trà nước và đồ ăn sáng để bày bán — cảnh tượng này khiến chủ quán lập tức ngẩn người lần nữa.
Rồi run rẩy nói, giọng đầy khó tin: “Nương tử, nàng... nàng không phải đã đi rồi sao?”
Nương tử của hắn liếc hắn một cái, giọng điệu mang theo chút trách móc xen lẫn ghét bỏ:
“Ta mà thật sự bỏ đi, chỉ với cái đồ ngốc như ngươi, có thể gánh vác nổi cái tiệm này sao?”
