Bỗng y ngừng lại, lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt đã mang vài phần ý vị, cất tiếng cười:
“Vương công tử, sao lại tìm đến chỗ ta thế này?”
Vị công tử mặc hoa phục kia vừa rời khỏi Thôi thị liền một mạch chạy đến đây.
Thấy Đỗ Uyên lên tiếng, hắn vội chắp tay cúi người:
“Vãn bối nghĩ rằng, thế nào cũng phải đến chỗ tiền bối một chuyến, nên đã thử tìm về phía người biến mất. Không ngờ tiền bối và vãn bối quả nhiên duyên pháp chưa tận, lại có thể dễ dàng tìm thấy như vậy.”
