“Nhưng nay, kẻ dõi theo Bệ hạ là trời, là đất, là đại đạo, là càn khôn, bởi vậy, không đủ, còn xa mới đủ!”
Những lời này vừa lọt vào tai Dược Sư Nguyện, gần như ngay lập tức khiến y tâm thần bàng hoàng.
Bởi vì đây cũng là vấn đề mà chính y đã nhận ra – y quan tâm lê dân, chỉ vì bậc quân vương cần phải quan tâm lê dân, để đổi lấy sự ủng hộ từ nguồn trợ lực lớn nhất này.
Trước đây, y chưa từng cảm thấy mình có lỗi. Bởi y đã ban cho bách tính một thời thịnh thế an khang mà biết bao quân vương hiền đức cũng khó lòng ban tặng.
Nhưng vào những tháng ngày trước đó, khi y cảm thấy thiên hạ đều là địch, người người đều phản, y bắt đầu tự vấn liệu có phải chính vì mình không xuất phát từ bản tâm, nên mới khiến thiên hạ đều quay lưng chống đối?
