Nhìn những quân cờ Đỗ Uyên nắm chặt trong tay, sắc mặt Tà túy biến đổi không ngừng.
Nó không tài nào hiểu được, vì sao bàn cờ này lại xuất hiện nơi đây.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cảm xúc dị thường ấy liền bị nó vứt ra sau đầu.
Bởi trải qua bao năm tháng, những vật cũ của chúng năm xưa dù là chìm sâu dưới đáy sông theo dòng thời gian hay xuất hiện ở bất cứ nơi nào, cũng chẳng có gì lạ.
Thế nên sau thoáng ngỡ ngàng, nó cúi đầu cười khẽ một tiếng: “Ta thật không ngờ, còn có thể gặp lại bàn cờ này.”
