Nam tử chắp tay, dáng vẻ trang nghiêm, ngữ khí trịnh trọng:
“Đó là đại sư tỷ của vãn bối.”
Lời vừa dứt, hắn khẽ ngừng lại, dường như đang cân nhắc có nên nói ra hay không, cuối cùng vẫn nhẹ giọng bổ sung một câu:
“Đại sư tỷ, nàng đã ứng kiếp mà đi rồi.”
Lời này như tảng đá rơi từ đỉnh núi cao, nện vào dòng nước lặng. Lão Khất Cái, kẻ vừa rồi còn lười biếng chẳng thèm để ý đến nam tử, đôi mắt đục ngầu chợt ngưng lại, yết hầu khẽ động, thần sắc cũng theo đó mà ảm đạm.
