Kim Giáp Thần Nhân thân cao ba trượng, miệng như chuông đồng, lúc trước còn hơi chú ý thì không sao, giờ tính khí đã nổi lên.
Vừa mở miệng, âm ba đã cuồn cuộn không dứt, chấn động khiến ba người choáng váng hoa mắt, suýt ngất đi.
May mà vào thời khắc mấu chốt này, trên tấm mộc bài mà người tiều phu cuối cùng đang nắm chặt trong tay, bốn chữ lớn “hộ hành sơn dã” đột nhiên loé lên một tầng bạch quang ấm áp, tuy không chói mắt nhưng lại như một tiếng động nhẹ gõ vào tai Kim Giáp Thần Nhân.
Đồng tử y hơi co lại, rồi lập tức thu tiếng, đưa tay xoa mi tâm, vẻ mặt lộ mấy phần áy náy:
“Ai da, thất sách, thất sách! Đã nhiều năm không nói chuyện với phàm nhân, nhất thời lại quên tiết chế sức lực, các ngươi còn chịu được không?”
