Khoảnh khắc ấy, hắn mới thật sự hiểu thế nào là "kiến càng thấy trời xanh".
Trước mặt chân long, hắn nhỏ bé đến mức ngay cả thở một hơi cũng không dám. Mà sự run rẩy và kính sợ khắp người lúc đó, lại giống hệt như lúc này!
Nhưng kể từ khi hắn thật sự tu thành đại đạo, trở thành một vị Đại Kiếm Tiên, cái cảm giác bị uy áp cực hạn bao phủ như vậy liền chưa từng xuất hiện lại. Vì sao hôm nay, lại đột nhiên tái hiện?
Khách áo đen hồ nghi quét mắt nhìn bốn phía, lòng bàn tay theo bản năng liền muốn sờ vào chuôi kiếm bên hông — nhưng đầu ngón tay chỉ chạm phải mảnh vải trống rỗng, một nỗi tự giễu khôn cùng tức khắc dâng lên trong lòng.
Năm xưa là chính mình cố chấp muốn đi, cũng là chính mình tâm khí suy sụp, vứt kiếm mà chạy.
