Lời này khiến lão ông hoàn toàn không hiểu ra sao, Đỗ Uyên trong lòng lại chợt tỏ tường.
Y liền nhìn thêm mấy lần vào bé gái cũng đang ngơ ngác không hiểu.
Sau đó, y nói với lão ông:
“Lão tiên sinh không cần suy nghĩ nhiều, cơ duyên đến, tự khắc sẽ rõ. Khí tượng của đứa trẻ này không thể bị mai một. Trời không còn sớm, mời lão về nhà sớm.”
Lão ông nửa hiểu nửa không, chắp tay hành lễ, rồi ôm bé gái quay lưng bước đi.
