“Chư vị thứ lỗi, đàn bà tóc dài kiến thức ngắn, nói năng hồ đồ, xin đừng để bụng.”
Phụ nhân lại gạt phắt tay hắn ra, nghển cổ nói:
“Ngươi sợ cái gì! Ngươi chẳng qua là một tên bán trà quán nhỏ, ta cũng chỉ là một bà bếp nấu nướng trong hậu trù, các đại nhân bên trên nào có rảnh rỗi nghe chúng ta lắm lời? Ngược lại là ngươi, rốt cuộc khi nào mới đi cầu linh phù về?”
Chủ quán hết cách, cổ đỏ bừng:
“Ta đã nói là không thể đi! Vả lại, cầu đạo phù phải tốn bạc – là bạc đó! Chứ không phải tiền đồng! Ngươi đừng chỉ nghe người ngoài đồn bậy, phải tự mắt mình thấy mới tin chứ! Chúng ta sống đến từng tuổi này, con cái đều đã lớn, nào có thấy thứ gì ma quỷ lộn xộn đâu? Không hề!”
