“Công tử nếu làm theo ý của vị tiên sinh kia, còn có thể xin được vài ngụm tiên nhưỡng. Nhưng nếu muốn tự ý giữ lại, hạng phàm tục như ta và người, làm sao chống đỡ nổi thủ đoạn của tiên gia?”
“Công tử hãy nhớ kỹ, dùng lẽ thường để suy đoán tiên gia, vốn dĩ đã là ngu xuẩn không ai bằng. Suy cho cùng, nếu không thể siêu thoát lẽ thường, thì nói gì đến hai chữ tiên gia?”
Thôi Thật Lục không mở miệng nữa, chỉ vịn ghế ngồi xuống, hai chân dường như hơi nhũn ra.
Hồi lâu sau, hắn mới nói với môn khách của mình:
“Hôm nay ta suýt chút nữa lầm đường lạc lối, đa tạ tiên sinh kịp thời cứu giúp.”
