Tư Nghi chăm chú nhìn Đỗ Uyên hồi lâu, cuối cùng cúi mình thật sâu một bái.
Đêm nay chưa thành, là do y chỉ kém một đường tơ, nhưng có được một câu này, y đã không còn gì hối tiếc, vậy là đủ rồi!
Không phải vì được kim khẩu cao nhân chỉ điểm, mà là có người đã khẳng định điều y hằng mong cầu trong lòng.
“Đa tạ tiền bối!”
Đỗ Uyên mỉm cười gật đầu, tỏ ý đã rõ, sau đó hắn lấy ra một khối Tẩy Kiếm Thạch hỏi:
