Mẫu thân năm xưa từng nói, nơi càng ít người, tà túy lợi hại càng nhiều, quả nhiên không sai!
Chủ quán cũng sắp không trụ nổi, y và tiểu nhị dựa vào nhau, thân thể run lên bần bật như sàng gạo: “Không, không thể nào... Hai món bảo bối này đã tiêu tốn nửa đời tích cóp của ta!”
Y vẫn còn nhớ như in, khi đến Tuần Kiểm Ty xin hai món bảo bối này, vị đại nhân tại chức đã vỗ ngực cam đoan, chỉ cần một món cũng đủ để y bình an vô sự khi ở bên ngoài.
Sau khi mang về, y còn cố tình đến một thôn trang ngoài huyện thành ở một thời gian, quả nhiên bình an vô sự, chẳng xảy ra chuyện gì.
Nhưng ai ngờ được, vừa cảm thấy ổn thỏa, đến chốn hoang dã này mở tửu quán, lại đụng phải chuyện này!
