Hoặc là cửa nẻo khép hờ, ngõ vắng đìu hiu, dưới mái hiên giăng đầy mạng nhện, trước thềm cỏ dại mọc cao quá đầu người, ngay cả tiếng chó sủa gà gáy cũng chẳng nghe thấy chút nào, trống không, toát lên vẻ chết chóc khôn tả, quả thực không còn chút sinh khí.
Ngay cả con đường quan đạo nối liền nam bắc, mặt đường tuy vẫn xem như bằng phẳng, miễn cưỡng cho xe ngựa qua lại, nhưng cũng tiêu điều đến lạ, phóng tầm mắt nhìn ra, lại khó mà tìm thấy một bóng người qua lại.
Thỉnh thoảng bắt gặp vài bóng người, cũng đều rụt cổ, bước chân vội vàng, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác không thể xua tan.
Bọn họ từ xa trông thấy người khác, liền vội vàng lẩn vào bụi cỏ ven đường hoặc sau gốc cây, động tác gấp gáp lại hoảng loạn, dáng vẻ ấy, rõ ràng là sợ gặp phải không phải người sống, mà là tà túy khoác da người.
Trớ trêu thay, những người bọn họ trông thấy cũng chẳng khác là bao...
