Giữa những cột trụ của Thần điện đổ nát, thanh âm của Hắc Vụ vang vọng không ngừng như dư âm cổ chung, khiến Đồng tử phải cúi đầu thật sâu.
Ngàn trăm năm quang âm trôi chảy, dù đã bị Tam Giáo Bách Gia đánh cho hồn bay phách lạc, thân xác không còn vẹn toàn, chúng vẫn giữ lấy sự tự phụ và kiêu ngạo gần như cố chấp.
Chúng không phải không thừa nhận chiến công hiển hách của Tam Giáo Bách Gia, cũng chẳng phải không chấp nhận sự kết thúc của Cựu Thiên Thời Đại.
Chỉ là sự thừa nhận này, vẫn luôn dựa trên tiền đề Tam Giáo Tổ Sư chứng đạo, và mấy vị Đại thần của Cựu Thiên tương nghịch lẫn nhau.
Sâu thẳm trong lòng, chúng vẫn cố chấp cho rằng, chỉ cần thiếu một trong hai điều ấy, kết cục sẽ hoàn toàn khác, vinh quang của Cựu Thiên vốn có thể vĩnh viễn tồn tại.
