Diệp Bất Phàm gõ nhẹ lên sống mũi thanh tú của Lục La, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ ngợi lung tung."
Tu tiên một trăm bốn mươi năm.
Ở lại Nam Hồng Vực mười bốn năm, cố nhân, kẻ thù lần lượt ngã xuống, đã trải qua quá nhiều ân oán và sinh tử.
Hắn muốn trường sinh.
Cũng muốn những người bên cạnh mình được trường sinh.
