Sở Tử Tuyết cúi người hành lễ, đôi môi anh đào khẽ mím, một đôi mắt sáng như biết nói, mang theo vẻ quyến rũ.
Khác với khí chất trong trẻo lạnh lùng như tiên tử của Nhan Như Ngọc.
Cũng không giống vẻ ngây thơ của Hoàng Linh San.
Sở Tử Tuyết tựa như một hồ ly tinh, mỗi cử chỉ đều câu hồn đoạt phách, mị hoặc đến cực điểm.
“Vào đi.”
