Nàng thần sắc chợt ngưng lại, vội vàng dời ánh mắt đi, trong lòng thầm kinh hãi.
“Sức mạnh thật đáng sợ, đây là một quyển chân kinh sao?”
Đường Vãn Châu quan sát lại lần nữa, lần này đã có chuẩn bị, hai tay kết ấn, định tâm thần, dùng ý niệm chống lại sức phá hoại của ấn ký chữ “Vạn”, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Nam tử tà mị lộ vẻ kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi: “Đông Hải quả nhiên cao thủ như mây! Nhìn tuế nguyệt luân trong mắt ngươi, chưa tới một hoa giáp mà lại có thể chống đỡ được luồng xung kích của đạo ấn ký kia lên ý thức.”
Một lát sau, Đường Vãn Châu thu hồi ánh mắt, toàn thân hơi choáng váng.
