Điền Tùng Kiệt nghe được câu này, đột nhiên đứng sững lại, chỉ có đôi mắt đang xoay chuyển, có thể thấy hắn đang suy tư.
Lâm Thâm cũng chỉ đứng tại chỗ, quay người nhìn hắn, không lập tức cất lời.
Qua hồi lâu, Điền Tùng Kiệt mới tiến lên một bước, nuốt khan một tiếng, "Thâm ca, đây... đây chẳng lẽ là có ý đồ sao?" Lâm Thâm biết Điền Tùng Kiệt đã nghĩ cùng hắn, người trẻ tuổi này khá thông minh, đầu óc cũng đủ linh hoạt, chỉ là kinh nghiệm còn ít.
"Hiện tại chưa có bằng chứng, nhưng ta cảm thấy khả năng này rất lớn,”
Lâm Thâm trầm ngâm, “Trước đây nam tử ta gặp, chính là người bị gãy đôi chân không thể tiếp tục thi đấu, thời điểm trang web đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn cũng quá đỗi trùng hợp, vừa vặn là lúc hắn một mình nơi xứ người không nơi nương tựa, lại vì thương tích mà tình cờ nghe được đồng đội bài xích mình, thêm vào đó là đả kích có thể cả đời không thể tiếp tục môn thể thao mình yêu thích, tất cả những điều bất hạnh cùng lúc ập đến hắn.
