"Làm sao bây giờ?! Thứ này lớn như vậy, chúng ta phải đối phó thế nào đây?!"
Giọng Nhậm Khải trở nên có chút suy sụp, hắn hết lần này đến lần khác lau nước mưa trên mặt, đôi mắt gần như không mở ra được, cả người bị nước mưa xối cho trắng bệch.
Điền Tùng Kiệt thì lùi lại hai bước, dựa vào bên cạnh Lâm Thâm: "Thâm ca..." "Không sao," Lâm Thâm cố gắng mở mắt, nhìn quái vật khổng lồ đang vặn vẹo một cách quỷ dị trước mặt, "chờ thêm một lát xem sao."
Điền Tùng Kiệt nghe vậy ngẩn người, quay đầu nhìn mặt Lâm Thâm.
Hắn hiển nhiên không hiểu vì sao Lâm Thâm lại muốn chờ, nhưng ngữ khí kia lại quá đỗi chắc chắn, hắn cũng đành hít một hơi, gật đầu.
