"Đây là ý gì?" Điền Tùng Kiệt nghiêng đầu, đảo mắt nhìn quanh, xem những nội dung lộn xộn ở mấy trang đầu cuốn sổ nhỏ, rồi lại liếc qua khoảng trống trên trang giấy sau câu nói này, xoa xoa cằm.
Lâm Thâm lắc đầu, lại lật thêm vài trang về sau, quả nhiên không còn bất kỳ ghi chép nào nữa.
Chủ nhân của cuốn sổ này, dường như từ đó về sau đã mất tăm mất tích, cũng chưa từng quay trở lại.
Nghĩ đến đây, Lâm Thâm ngẩng đầu, quét mắt nhìn quanh bài trí trong phòng.
Chẳng lẽ là vì người sống ở đây sẽ không xuất hiện nữa, nên mới nhét bọn họ vào căn phòng này sao? "Những thứ ghi chép trên này câu không ra câu, từ không ra từ," Điền Tùng Kiệt nheo mắt, chăm chú nhìn những nội dung ngay cả cỡ chữ cũng không đồng nhất, "sao ta lại cảm thấy, nó có vẻ như là ghi chép điều tra vậy? Chỉ ghi lại những điều bản thân cho là đáng ngờ hoặc chưa lý giải được, tùy hứng ghi chép, nên không thể nhìn ra bất kỳ quy luật rõ ràng nào."
