“Bỏ cuộc đi, ngươi không phá được đâu, có tấn công thế nào cũng chỉ là vô ích.”
Vương Bách Xuyên thấy vậy, sắc mặt vẫn bình thản.
Hàng trăm cú đấm đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ như mưa bụi, còn lâu mới đến giới hạn của mình.
Chỉ thấy hai tay hắn vòng lại, hai chân tựa như bén rễ vào lòng đất, cả người toát ra một luồng khí thế không thể lay chuyển.
“Thật vậy sao?”
