“Năm nay có thể đỗ không?”
“Ngươi đùa gì thế, tài học đâu thể một sớm một chiều mà thành. Với thiên phú và căn cơ của Tô Tử Tịch, ba năm sau có thể đỗ Cử nhân đã là tốt lắm rồi, hiện giờ mới vỏn vẹn ba tháng, làm sao mà đỗ được?” Trịnh Lập Hiên ngẩn ra: “Tiền triều tổng cộng có ba vị liên trung tam nguyên là Cung Nguyên, Lục Hiến và Ngụy Hãng, người nhanh nhất cũng mất ba năm, người chậm thì sáu năm mới đỗ.”
“Không được, cho dù không thể đỗ Giải nguyên, năm nay vẫn phải đỗ Cử nhân.”
“Tuyển chọn nhân tài là luân tài đại điển của quốc gia, Hoàng thượng đã nhiều lần căn dặn phải công bằng chọn lựa sĩ tử, không được tư lợi. Yêu cầu này, xin thứ cho ta khó lòng tuân mệnh.” Trịnh Lập Hiên lạnh lùng đáp.
Giọng nói kia lại chậm rãi vang lên: “Trịnh đại nhân, ta từng chịu ân của ngài, lúc này không thể không nhắc nhở một tiếng. Chuyện này liên quan đến huyết mạch của Thái tử, là cốt nhục của xã tắc, không chỉ mình ngài phụng chỉ hành sự, mà Hắc Y Vệ cũng phụng mệnh bảo vệ, hơn nữa Trương công công còn đang từ kinh sư tức tốc ngày đêm chạy đến đây.”
