Lâm Tiện Vũ nghe xong, không kìm được mà sững người, ngẩn ra một lúc, ánh mắt nhìn đứa trẻ lại dịu dàng thêm vài phần, nàng ngồi xổm xuống xoa đầu đứa trẻ. Đứa trẻ dường như muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không động đậy.
“Ngươi mấy tuổi rồi?”
“Mười một tuổi.”
Lâm Tiện Vũ nhíu mày – đứa trẻ này xem ra sống rất khổ cực, nhìn vóc dáng chẳng giống một đứa trẻ mười một tuổi chút nào, ngược lại trông như đứa trẻ bảy, tám tuổi.
Mấy tháng gần đây nàng làm từ thiện không ít, chuyện quyên tiền, xây trường, xây nhà không biết đã làm bao nhiêu lần.
