Bữa sáng là một bát cháo, rất loãng, ăn kèm hai cái bánh. Trong bánh có trộn rau thái vụn, Trần Ngôn đại khái có thể nhận ra cùng loại với rau khô hắn từng ăn, nhưng là loại chưa phơi khô.
Vị của nó thì…
Không ngon, lại còn rát cổ họng!
Húp vội cho xong bát cháo, uống nước cho no bụng, lại thấy Thẩm Thập Thất từng ngụm từng ngụm uống hết bát cháo, hai cái bánh rau cũng ăn sạch sẽ.
Nhìn dáng vẻ hài tử cố gắng ưỡn cổ khó khăn nuốt xuống, Trần Ngôn liền hiểu ra, không phải hắn thích ăn món này, mà đơn thuần là đã quen với cuộc sống khổ cực, không nỡ lãng phí.
