“Tính từ ngày nhà ta bị diệt môn cho đến năm nay, cũng đã hơn một trăm năm mươi năm rồi.”
Trần Ngôn: “…”
Sắc mặt hắn trở nên kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Sao phải đợi một trăm năm mươi năm sau mới báo thù?”
“Ta…” Giọng nói kia nghiến răng: “Công pháp của ta có khiếm khuyết, thế giới này nguyên khí lại hiếm hoi, ta vốn thiên phú không đủ, may mắn dùng ngoại lực, trộm hài cốt của người khác mới miễn cưỡng gom đủ một bộ âm cốt để tu hành.
Cũng vì vậy mà khi ta tiếp tục tu luyện, việc phá cảnh trở nên vô cùng gian nan!
