Hắn bên này thì ăn uống ngon lành, còn Vân Triệu ngồi cùng bàn lại chau mày ủ dột, sắc mặt có phần tái nhợt.
Trần Ngôn ăn một miếng bánh lá, hớp một ngụm trà rồi nhìn Vân Triệu: “Sao thế, đêm qua ngủ không ngon giấc à?”
“Đừng nhắc nữa.” Vân Triệu lắc đầu thở dài: “Bị con Hao Thiên Khuyển được cho là có thể tụ khí vận kia hại chết ta rồi.
Con chó đó đúng là một cục nợ!”
Sau đó, Vân Triệu bắt đầu kể lại. Hôm qua sau khi Hao Thiên Khuyển được đưa tới, thuộc hạ của Vân Triệu đã mang lễ vật về. Hắn thấy con chó con màu trắng kia có vẻ ngốc nghếch đáng yêu, bèn mang thẳng về phòng mình.
