Phương hướng hai người chạy ngược lại với hướng phi thuyền rơi xuống. Trần Ngôn một mạch lao đi vun vút, chạy được một lát liền nghe thấy sau lưng truyền đến một trận oanh minh!
Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy nơi phi thuyền rơi xuống, mây đen cuồn cuộn đảo ngược khắp trời, cũng không biết kẻ đấu pháp đã thi triển pháp thuật gì mà lại tạo ra thiên địa dị tượng.
Chỉ thấy giữa không trung, mây đen ép xuống, dưới tầng mây, mơ hồ có một luồng hắc khí như ruồi không đầu đâm loạn xạ, lại thấy một tấm lưới vàng lớn giăng ngang trời, luồng hắc khí kia qua lại xuyên tới lui nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi phạm vi của tấm lưới vàng.
Nguyên khí càng lúc càng cuồng bạo hỗn loạn, bảo quang của các loại pháp thuật lóe lên, liền thấy một loạt ánh sáng nổ tung, kèm theo những tiếng nổ vang rền…
Trần Ngôn tranh thủ liếc nhìn vài cái, nhưng bước chân không hề dừng lại, đột nhiên, hắn nghe Cố Đồng Bính đang bị mình nắm trong tay trầm giọng nói: “Không ổn! Không thoát được nữa rồi, phải tìm một nơi ẩn nấp trước đã!”
