“Ngươi chẳng phải...”
“Chưa thành hôn thì không thể có con sao?” Lão Đăng lý lẽ hùng hồn.
Thôi được...
Cô nương mỉm cười với Trần Ngôn, nụ cười thân thiện nhưng mang theo chút ngượng ngùng, rồi giục Lão Đăng mau chóng trở về.
Lão Đăng đứng dậy, Trần Ngôn cũng vô thức đứng lên — người bạn hợp cạ đã đi rồi, một mình hắn ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
