Phụ thân rõ ràng là đang cố tìm chuyện để nói, từ trong túi lấy ra một mặt dây chuyền nhỏ: “Mấy hôm trước, phụ thân cùng mẫu thân và đệ đệ ngươi đi du ngoạn, ở trong chùa mẫu thân đã cầu cho ngươi tấm bùa hộ mệnh này, ngươi đeo bên mình để giữ bình an.”
Lục Tư Tư “ừm” một tiếng, gật đầu nhận lấy, không đeo lên mà chỉ nắm trong tay.
Nhìn ánh mắt xa cách và lạ lẫm của nữ nhi thanh tú đáng yêu trước mặt, Dương Gia Minh thầm thở dài.
Thực ra ông không phải trọng nam khinh nữ, không phải có con trai rồi thì không thương con gái nữa.
Khi nữ nhi này mới chào đời, ông cũng từng vui mừng khôn xiết như nhặt được của báu, cũng từng xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, hết mực yêu chiều.
