Sở Khả Khanh nghe vậy, im lặng giây lát rồi khẽ thở dài.
“Tam sư huynh… gã chết rồi.”
“…”
Trần Ngôn nhướng mày, hắn nhìn kỹ Sở Khả Khanh, trong mắt nàng quả thực không có nét bi thương, chỉ có vài phần phức tạp và cảm khái.
Có lẽ nàng cũng nghĩ đến cố nhân từng đấu đá với mình như nước với lửa nay đã qua đời — người chết nợ cũng hết, hai người tuy đã trở mặt nhưng chung quy cũng không có thù sâu oán nặng gì, nên chút tình đồng môn năm xưa ngược lại trỗi dậy vào lúc này...
