Lục Tư Tư có chút bối rối, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ hiện đại đã từng đọc qua vô số kỳ văn dị truyện và xem qua không ít kịch bản, nàng rất nhanh đã có phản ứng.
Nàng cẩn thận nói: “Sẽ bị người khác… coi là quái vật ư?”
“Ừm. Coi như là một trong số đó.” Cố Thanh Y gật đầu: “Người thường không thể sống ba bốn trăm năm được. Vì vậy nếu Trần Ngôn sống lâu như vậy, trong thế giới này, trong xã hội này, hắn buộc phải cẩn thận che giấu bản thân, một khi bí mật của mình bị lộ, sẽ bị người khác coi là quái vật.
Muốn không để lộ bản thân, thì phải sống một cách cẩn trọng, quan hệ xã giao cũng phải cố gắng đơn giản, ít tiếp xúc với người khác, không thể duy trì giao thiệp lâu dài với bất kỳ ai.
Bởi vì, nếu người khác đều ngày qua ngày, năm qua năm già đi, mà ngươi lại trường sinh bất lão, dung nhan không đổi, chẳng phải sẽ quá chói mắt sao?”
