Hơi thở của Đỗ Ly yếu ớt như sợi tơ, nói năng đứt quãng.
Trần Ngôn bỗng sững người.
Nước mắt lại trào ra từ khóe mắt Đỗ Ly, lần này ánh mắt gã vô cùng chân thành.
“Ta là một kẻ hèn nhát… ta đã vứt bỏ vinh dự của Đỗ thị… ta, ta là một kẻ yếu đuối… hèn…”
Trần Ngôn lặng lẽ nhìn Đỗ Ly, nhìn máu từ vết thương trước ngực gã tuôn ra ngày một nhiều, sắc mặt gã càng lúc càng xám ngoét…
