Tư thái này của Kim Giáp tỏ rõ gã không có địch ý.
Trần Ngôn lại không hề thả lỏng, chỉ ló người ra khỏi tán lá, vẫn ngồi trên ngọn cây. Cung tên trong tay đã hạ xuống – chỉ là cung vẫn được hắn giương lên, mũi tên vẫn gác trên dây, chỉa thẳng xuống đất mà thôi.
"Xuống dưới thì không cần, ta thích ở trên này ngắm cảnh – khoảng cách thế này, hai chúng ta đều không điếc, cũng không làm lỡ việc trò chuyện đâu nhỉ."
Kim Giáp nhìn chằm chằm Trần Ngôn, gật đầu rồi nhặt hộp cơm tự hâm nóng dưới đất lên: "Của ngươi?"
Trần Ngôn cười: "Kim Giáp đạo hữu, xem ra hôm nay vẫn chưa dùng bữa nhỉ? Ngươi cứ dùng trước đi."
