Sau đó, Trần Ngôn mới quay đầu nhìn Dương Gia Minh.
"Dương tiên sinh, chúng ta cũng không cần phải vòng vo úp mở làm gì. Cứ nói thẳng với nhau đi, được chứ?" Trong ngữ khí của Trần Ngôn mang theo một tia trào phúng khiến Dương Gia Minh vô cùng khó chịu, tiếp tục nói: "Dù sao, trong cái nhà này của các người, cũng không ai để ý đến Lục Tư Tư, không ai yêu thương nàng. Cái nhà này, đều chán ghét nàng, phiền chán nàng, đều hận không thể mong nàng đi thật xa, càng xa càng tốt.
Vậy ta đưa nàng rời đi, chẳng phải là hợp ý ngươi sao?"
Sắc mặt Dương Gia Minh căng cứng.
Tuy rằng sự thật đúng như lời người trẻ tuổi này nói, nhưng… bị xé toạc tấm vải che xấu hổ một cách trực tiếp như vậy, vẫn khiến Dương Gia Minh lập tức thẹn quá hóa giận: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Lục Tư Tư là nữ nhi của ta! Nhà ta tự nhiên có quan tâm, có sắp xếp cho nàng!"
