Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lục Tư Tư, ra hiệu nàng đừng phản bác nữa, cứ để cho hắn.
Mắt Lục Tư Tư đã rưng rưng ngấn lệ, nàng cắn môi, nắm chặt tay Trần Ngôn, không nói gì nữa.
"Lục a di." Trần Ngôn vẫn giữ nụ cười trên môi: "Chúng ta đừng vòng vo nữa. Thật ra các người không quan tâm chuyện Lục Tư Tư có đi học hay không. Nếu không thì đã chẳng không phân phải trái trắng đen mà cho nàng thôi học – ngôi trường cũ của nàng tuy không phải trường top, nhưng ít ra cũng là một trường đại học công lập được trong nước công nhận bằng cấp.
Cứ nhất quyết đưa nàng đến một trường đại học dỏm ở nước ngoài thì đừng lấy cớ là vì muốn tốt cho việc học của con trẻ, đúng không nào.
Không ai là kẻ ngốc cả.
