Dừng một chút, Trần Ngôn chậm rãi nói: “Ta quả thật hiếu kỳ, loại ngu xuẩn như ngươi, làm sao dám uy hiếp ta.
Chưa kể sinh mạng ngươi đang nằm trong tay ta – chuyện uy hiếp này, chuyện muốn chiếm thế thượng phong này, đều phải xây dựng trên tiền đề ngươi có đủ con bài tẩy.
Ngươi có con bài tẩy gì để uy hiếp ta?
Chọc giận ta, quan hệ giữa ta và Lục Tư Tư rạn nứt, rồi thì sao? Rồi thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi.
Dùng cách này để uy hiếp ta ư? Ngươi sợ mình chết không đủ nhanh sao?
