Ta ẩn mình trong dãy núi lớn này, vốn có thể sống những ngày tháng yên bình. Mỗi ngày tu hành, lúc rảnh rỗi thì ngồi trên đỉnh núi, ngắm mặt trời, đón gió..."
Trần Ngôn nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ: Sao những kẻ từ Vực Giới đến đây đều thích đón gió và ngắm mặt trời như vậy?
Lại nghe Hà lão thái thái nói tiếp, giọng điệu của bà mang theo vài phần hoài niệm:
"...Năm đó, có lẽ cũng là mùa đông, Hà thôn dưới núi tổ chức một buổi hội chùa, còn mời gánh hát đến dựng sân khấu biểu diễn, người dân các thôn trấn lân cận đều kéo đến, tiếng huyên náo cách mấy dặm vẫn vọng tới tận trong núi. Ta ngồi trên đỉnh núi nghe thấy tiếng ồn ào, nhất thời tò mò, liền hóa thành hình người lẻn vào trong thôn.
Cũng chính vào ngày hôm đó, ta đã gặp được phu quân của ta... Sau đó, ta hóa thành hình người, ở lại Hà gia mấy chục năm."
