Khẽ thở dài một tiếng, Cố Thanh Y thấp giọng nói: “Hơn nữa, Trần Ngôn, ta rồi cũng sẽ phải rời khỏi nơi đây, sau này ta không còn ở thế giới này nữa, chẳng lẽ ngươi gặp địch gặp nguy hiểm, vẫn trông cậy vào Vô Tướng Phá Kiếp Trảm của ta? Hay là trông cậy ta giúp ngươi ra tay?”
Trần Ngôn trong lòng khẽ động, như có điều suy nghĩ nhìn Cố Thanh Y.
Cố Thanh Y lắc đầu nói: “Tôn giả đại nhân đã truyền thụ cho ngươi công pháp tốt như vậy, còn có phù thuật, pháp thuật… nhưng những ngày ta ở bên ngươi, lại thấy ngươi tu hành rất lười biếng, thời gian luyện công cực ít, tinh lực nghiên cứu pháp thuật cũng chẳng bỏ ra bao nhiêu.
Ngươi có biết, nếu ở vực giới, có kẻ nào được tôn giả đại nhân truyền thụ tuyệt học và pháp thuật, thì dù không ăn không ngủ, cũng sẽ điên cuồng nỗ lực nghiên cứu không?”
Trần Ngôn cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: “Nhưng thế giới này của chúng ta rốt cuộc không phải vực giới. Thế giới này không cần ta đi chiến đấu gì cả, công pháp lão thái thái để lại lại thiếu mất phương pháp tu luyện nguyên thần, e rằng bà cũng không muốn ta đi vực giới, mà mong ta ở lại thế giới này bình an hưởng thái bình phú quý.”
