Nhưng xem lâu rồi cũng quen.
Hơn nữa, ta còn xem những thứ khác nữa. Phim ảnh, truyền hình ở đây, ta đều xem cả, tuy tiếng Quảng Đông mà người ở đây nói lúc đầu ta nghe không hiểu, nhưng nghe lâu rồi cũng học được.
Tóm lại, ta không phải kẻ ngốc. Ngươi và ta tình cờ gặp nhau, ta đánh ngươi bị thương, vậy mà ngươi vẫn mời ta một bữa cơm đắt đỏ như vậy.
Không thân không thích, trên đời này không ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác.
Ừm, còn có câu nói thế nào nhỉ, vô sự hiến ân cần… phi, phi… phi gì ấy nhỉ, phi… trứng chiên à?”
