Trần Ngôn luôn tin vào một đạo lý: Cái gọi là “bí mật”, chỉ khi có duy nhất một người biết, nó mới được gọi là “bí mật”! Hễ có hơn một người biết thì không còn là bí mật nữa.
Đây là lý niệm trong lòng hắn, không liên quan đến việc mối quan hệ giữa Sở Khả Khanh và hắn có thân thiết hay không, thậm chí cũng không liên quan đến việc Sở Khả Khanh có đáng tin hay không.
Chỉ có lá bài mà một mình mình biết mới được gọi là bài tẩy!
·
Đồng hồ cát đã bắt đầu đếm giờ trở lại, Trần Ngôn ngồi xếp bằng trên giường trong phòng một lúc. Trong phòng tĩnh mịch, hành lang dĩ nhiên cũng không có động tĩnh gì.
