Tiểu Triệu lập tức lòng nguội lạnh.
Khí thế trong lòng gã chùng xuống, không tránh khỏi thiếu đi vài phần nhiệt tình hăng hái, lời nói cũng không còn khéo léo như trước, nhưng các cô nương tụ họp cùng nhau, tự có chuyện để nói không ngừng, rất nhanh đã chuyển sang chuyện khác, ríu rít nói không ngớt.
Dần dần, lại không còn ai nói chuyện với Tiểu Triệu nữa, chỉ thỉnh thoảng trong lúc trò chuyện khách sáo nhắc đến gã vài câu.
Còn Lục Tư Tư, ra ngoài nghe điện thoại, nhưng đã qua nửa canh giờ vẫn không thấy bóng dáng.
Cuối cùng, khi Nguyệt Nguyệt đang ngó nghiêng khắp nơi, mắt nàng sáng lên, lớn tiếng nói: "Tư Tư! Ngươi chạy đi đâu vậy, chúng ta... Hửm?"
