Sau khi lão thôn trưởng qua đầu thất, thi hài được đưa đến nhà tang lễ hỏa táng, rồi tiến hành xuất bấn và an táng. Trần Ngôn ở lại trong thôn bảy ngày, không rời đi nửa bước.
Ban ngày lo liệu tang sự, ban đêm thủ linh, con cháu Triệu gia mấy ngày này đều mang danh hiếu tử hiền tôn, ngồi bên linh đường đốt tiền giấy, khấu đầu, đáp lễ. Trần Ngôn thắt khăn trắng ngang lưng, cũng im lặng theo sau lo liệu mọi việc.
Khi dùng tiệc tang, hắn bưng bát cơm ngồi một bên lặng lẽ dùng bữa. Không rơi lệ, thực ra Trần Ngôn cũng không rõ tâm trạng mình rốt cuộc ra sao.
Bi thương thì chắc chắn là bi thương, nhưng dường như ngoài việc đau lòng vì lão thôn trưởng qua đời, còn có một nỗi buồn man mác. Lão thôn trưởng nói không sai, đời này của ông ấy đã đủ đầy rồi.
Sống tự do, sống thấu đáo. Con cháu đề huề, có nhà có ruộng. Hơn nữa, nhờ có bảo bối che chắn khí số Thiên đạo, ông ấy có thể đã mất đi một phần vận may, nhưng cũng tránh được mọi bệnh tật tai ương.
