Đối diện với ánh mắt nóng rực của Hà lão bản, Trần Ngôn cũng không úp mở nữa, bèn cười lấy ra một bình sứ đựng "Luyện Thần Đan" đưa qua.
"Ngươi mang vào núi cho lệnh mẫu, bà tự nhiên sẽ biết cách dùng."
Hà lão bản chấn động toàn thân, hít sâu một hơi, nhìn bình sứ trong tay Trần Ngôn, hai tay nhận lấy rồi lại nhìn Trần Ngôn một cái, thở ra một hơi, giọng điệu trịnh trọng: "Ân tình của Trần tiểu lão sư, Hà Kiếm Ba ta nhất định ghi lòng tạc dạ! Đời này ta còn có thể đoàn tụ cùng mẫu thân, không đến nỗi âm dương cách biệt, đều là nhờ cậy tiên sinh!"
Nói xong, vị đại phú hào năm mươi tuổi này dùng sức nắm chặt hai tay Trần Ngôn lắc lắc: "Đại ân không lời nào tả xiết! Ta không nhiều lời nữa!"
Trần Ngôn thản nhiên nói: "Ta giúp ngươi cũng không chỉ vì mong báo đáp, Hà lão thái thái cũng xem như có chút duyên phận với ta."
