"Sau khi rời đi, ta sẽ đến một thế giới khác, nơi đó có đồ ăn thức uống, khí hậu lại còn ấm áp..."
"Grào grào grào grào!"
Đại Bạch bỗng ngẩng đầu lên, gầm khẽ một tiếng về phía khu rừng cây quái dị.
Trần Ngôn tuy nghe không hiểu, nhưng... hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được thái độ của Đại Bạch: nó không muốn rời đi.
Trần Ngôn thở dài, tuy có chút thất vọng nhưng cũng không quá nặng nề. Dù sao thì hắn cũng đâu phải đi rồi không trở lại nữa.
