“Ta không phải loại người mà ngươi nghĩ, nào là đứng tên hộ hay làm con rối cho ai đó.” Trần Ngôn cười nói: “Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, đúng như lời ta nói, ta thực sự là một người có tiền. Ừm, thật ra gia đình ta trước giờ vẫn luôn rất giàu có, chỉ là trước đây ta cố tình không nói ra mà thôi.
Bây giờ ấy à, người nhà cho ta rất nhiều tiền, ta cũng không thích khởi nghiệp làm gì, nên cứ tùy tiện mua vài cửa tiệm, để đó đầu tư, ừm, cứ mỗi tháng ngồi không hưởng tiền thuê, cũng chẳng cần ta phải làm gì khác là đã có thể ăn ngon mặc đẹp.
Cứ nằm yên hưởng thụ như một con cá mặn thôi mà.”
Nằm yên hưởng thụ như một con cá mặn, cũng hợp với cái tính lười biếng mà ngày thường hắn thể hiện, nói như vậy, lão bản nương cũng tin được ba phần.
“Ngươi… thật sự là người có tiền?”
