Thân mình Lục Tư Tư khẽ run rẩy, ánh mắt nhìn Lục Tú Đình mang theo vài phần quái dị, vài phần phức tạp, nhưng nhất thời không đáp lời.
Lục Tú Đình do dự một lát, hỏi: "Là, là sao vậy? Ngươi..."
Lục Tư Tư lại nghiêng mặt, nhìn sang nơi khác. Lần này, nàng chậm rãi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Lục Tú Đình.
Nàng khẽ nói: "Không có gì."
Ngừng một lát, Lục Tư Tư mới dường như cười khổ một tiếng: "Chỉ là... dường như, người đã mấy năm không hỏi ta có ổn không."
