“Mẫu thân, tuy ta còn trẻ, tính tình mềm yếu, nhưng… ta không ngốc.”
Mắt Lục Tư Tư cũng đỏ hoe, khẽ nói: “Hơn mười năm qua, người chưa từng yêu thương ta. Rồi bỗng nhiên chỉ sau một đêm, người đã không yêu, không bận tâm suốt hơn mười năm, lại đột nhiên yêu thương, quan tâm ta…
Thật ra ta hiểu, người đến tìm ta, đến thăm ta, không phải vì người bỗng nhiên hối cải, cũng không phải vì người bỗng nhiên sau một đêm lại thương yêu ta, nữ nhi đã bị người lạnh nhạt hơn mười năm trời – làm gì có chuyện chỉ sau một đêm mà thay đổi lớn đến vậy.
Chỉ là người bỗng nhiên cần đến ta.
Người gặp phải khủng hoảng, phu quân của người, nam nhi của người, người phát hiện ra tất cả đều không phải chỗ dựa của người.
