Khi Ba Đồ dẫn người lần nữa ra phố, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của dân chúng Đại Càn nhìn bọn họ có gì đó không đúng.
Không còn sự kính sợ như mấy ngày trước, trái lại, tất cả đều chỉ trỏ bọn họ, ánh mắt dường như chỉ toàn là chế giễu.
Hắn giả vờ đứng trước một gánh hàng rong, cẩn thận lắng nghe những người xung quanh trò chuyện.
“Các ngươi nghe nói chưa? Bọn họ tay lau xong mông liền cầm đồ ăn, dơ bẩn vô cùng! Ai da! Các ngươi xem, hắn sờ vào cái túi thơm kia rồi! Vốn dĩ ta thấy đẹp còn định mua cho thê tử! Giờ thì thôi vậy.”
“Bọn họ không chỉ bẩn thỉu, nghe nói còn toàn là gối thêu hoa chỉ để ngắm chứ không dùng được! Thân hình to lớn, lên giường chẳng mấy chốc đã hết hơi, còn chẳng bằng ta!”
