Tuy y là quan viên của Đại Càn, nhưng y cũng lấy làm hổ thẹn khi nhắc đến Cẩu tướng quân này... Haizz!
Người với người đã tức chết người rồi, giờ người còn phải so với chó...
Bổng lộc của y còn phải nuôi gia đình, bổng lộc của chó chỉ việc ăn sung mặc sướng.
Mẹ kiếp, càng nghĩ càng tức.
Vương Học Châu nói với giọng điệu chân thành: "Lần này ta cũng không lừa ngươi, năm ngàn lượng bạc ta sẽ mang về an ủi bọn họ, rồi mua thêm ít xương thịt cho Cẩu tướng quân để trấn an, chuyện này cứ xem như đã bỏ qua."
